Nói dối vợ đi công tác nhưng thực ra là đưa bồ đi du lịch, đêm đó đang ‘tập thể dục’ hừng hực thì vợ cứ gọi nheo nhéo hàng chục cuộc, bực quá tôi mới bắt máy để nghe cho xong chuyện thì tái mặt khi em báo ‘mẹ mất rồi anh ạ’. Sáng hôm sau bắt chuyến sớm nhất bay về Hà Nội, vừa đặt chân đến nhà thì thấy cả họ đang nhốn nháo nhưng người nằm trong quan tài không phải mẹ tôi mà là…Nói dối vợ đi công tác nhưng thực ra là đưa bồ đi du lịch, đêm đó đang ‘tập thể dục’ hừng hực thì vợ cứ gọi nheo nhéo hàng chục cuộc, bực quá tôi mới bắt máy để nghe cho xong chuyện thì tái mặt khi em báo ‘mẹ mất rồi anh ạ’. Sáng hôm sau bắt chuyến sớm nhất bay về Hà Nội, vừa đặt chân đến nhà thì thấy cả họ đang nhốn nháo nhưng người nằm trong quan tài không phải mẹ tôi mà là…

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một lời nói dối nhỏ lại có thể dẫn đến một chuỗi sự kiện đầy ám ảnh như vậy. Hôm đó, tôi nói với vợ rằng mình phải đi công tác gấp ở Đà Nẵng. Thực ra, chẳng có công tác nào cả. Tôi chỉ muốn tận hưởng kỳ nghỉ bên cô bồ trẻ trung, quyến rũ mà tôi mới quen được vài tháng.

Chúng tôi chọn một resort sang trọng. Đêm ấy, trong khi đang “tập thể dục” trong căn phòng ấm cúng với ánh nến lãng mạn, điện thoại tôi cứ reo inh ỏi. Là vợ. Cô ấy gọi liên tục, hết cuộc này đến cuộc khác.

– **“Anh nghe máy đi! Lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?”** – cô bồ lên tiếng, vẻ khó chịu.

Bực bội, tôi cầm điện thoại lên, định bụng quát vợ vài câu để chấm dứt chuyện này. Nhưng ngay khi tôi bật loa, giọng vợ vang lên, nghẹn ngào đến mức tôi sững sờ:

– **“Mẹ mất rồi anh ạ…”**

Tôi đờ người, tay chân bủn rủn. Câu nói ấy như một cú đấm giáng thẳng vào ngực. Tất cả mọi hứng thú tan biến. Tôi vội tắt máy, chẳng còn tâm trí nào để giải thích hay nói thêm lời nào với cô bồ.

Sáng hôm sau, tôi bắt chuyến bay sớm nhất về Hà Nội. Suốt chuyến bay, lòng tôi ngổn ngang, vừa đau đớn vừa lo lắng. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh mẹ, người phụ nữ cả đời hy sinh vì gia đình. Tôi tự trách mình vì không có mặt bên mẹ vào giây phút cuối cùng.

Khi về đến nhà, tôi thấy cảnh tượng cả họ hàng đang tề tựu đông đủ. Tiếng khóc lóc vang vọng khắp nơi. Tôi bước vào, tim như thắt lại khi nhìn về phía chiếc quan tài giữa nhà.

Nhưng ngay khi nhìn vào bên trong, tôi chết lặng. Người nằm đó không phải mẹ tôi mà là bà nội.

Tôi quay sang vợ, bối rối hỏi:

– **“Em nói mẹ mất mà?”**

Vợ tôi ngạc nhiên:

– **“Em nói *mẹ* anh mất. Bà nội cũng là mẹ anh, chẳng lẽ không đúng?”**

Tôi đứng sững. Một sự nhẹ nhõm thoáng qua, nhưng ngay sau đó là cảm giác tội lỗi tràn ngập. Bà nội là người tôi kính trọng nhất, người luôn yêu thương và mong tôi trở thành một người đàn ông tử tế. Thế mà vào giây phút bà rời xa thế gian, tôi lại đang ở bên cô bồ, lừa dối vợ, lừa dối gia đình.

***

Tối đó, sau khi mọi nghi thức hoàn tất, tôi ngồi một mình trong phòng khách, nhìn di ảnh của bà. Lòng tôi trĩu nặng. Tôi biết rằng, có những lỗi lầm không thể sửa chữa, và những lựa chọn sai lầm sẽ luôn để lại vết sẹo không thể xóa nhòa.

Liệu tôi còn xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của người vợ luôn hết lòng vì gia đình? Và liệu tôi có thể đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của bà nội trong những giấc mơ sau này?

By admins