Hơn 30 t.uổi nhiều bạn bè trang lứa thì đã vợ con đề huề hay ít ra cũng có bạn gái này nọ, vậy nhưng với tôi thì ngược lại vẫn ế dài dài. Ở quê bố mẹ giục cưới lâu lắm rồi nhưng kết quả là tôi vẫn chưa thể mang một nàng dâu về ra mắt. Trước đây cái thời sinh viên tôi vốn cũng trải qua mấy mối tình nhưng vì cô thì không hợp, cô lại chệnh lệch quá xa về gia cảnh thành thử chia tay nhanh chóng sau đó. Mà có khi là vì tôi nghèo lại đi xe số nên mấy cô thấy cũng ngại không muốn xác định yêu lâu dài.Đến tận khi đi làm cứ nghĩ không thì mình lấy luôn gái cơ quan thì chẳng hiểu số nhọ kiểu gì mà phòng làm việc có đến 5 người phụ nữ thì tất cả đều có chồng với người yêu. Mà đi làm thành ra tôi lại có cái thói lười đi chơi vì cả ngày bận bịu rồi tối tranh thủ lướt web tý rồi ngủ luôn lấy sức mai chiến đấu tiếp. Nên việc muốn tìm hiểu một cô gái tử tế để kết hôn quả thực rất khó.
Thế rồi chẳng hiểu cậu em thân thiết hồi đại học thấy tôi ế khổ sở quá hay sao mà liền ngỏ ý giới thiệu cho tôi một bà chị chơi thân với nó. Lúc nhìn ảnh thì tôi thấy cũng khá ưng vì cũng có nét dễ thương vậy nhưng khổ nỗi là người phụ nữ đó hơn tôi 3 t.uổi, đúng hơn là tôi phải gọi bằng chị. Lúc này tôi cũng hơi nản vì lấy vợ già có mà bị bạn bè nó cười có thối mặt, hơn nữa tôi cũng khá thắc mắc là dù không xấu xí đến mức khó coi thì tại sao từng ấy t.uổi lại chưa chịu ai rước hộ. Cứ nghĩ thế thành ra tôi lại sợ lỡ cô này bị gì đó nên mới không ai thèm nhòm ngó.
Vậy nhưng sau đó tôi mới dám yên tâm khi nghe cậu em mình kể là do chị này lo học lên tiến sĩ nên thành thử quá lứa. Mà vì học cao quá, nhà lại giàu có nên đàn ông thấy vậy sợ chạy mất cả dép chứ đừng nói tán tỉnh. Suy đi tính lại thì cuối cùng tôi lại đồng ý bây giờ tôi không có thời gian tán gái mà cô ấy thì lại đang muốn cưới chồng ngay kẻo hàng xóm dị nghị.
Được sự giúp đỡ tận tình của cậu em thì tôi lên kế hoạch gặp mặt cô ấy. Thực ra thì cô ấy cũng không có gì nổi bật lắm, được cái cũng hiền lành nên tôi thấy cũng ổn. Hơn nữa cô ấy có dáng người nhỏ nhắn nên trông cũng trẻ hơn so với t.uổi thật của mình. Nên ngay sau đó chúng tôi gật đầu đồng ý tìm hiểu nhau một thời gian rồi tính chuyện kết hôn.
Vì cả hai đều đi làm nên tranh thủ những ngày nghỉ là chúng tôi đi hẹn hò, nói là hèn hò vậy thôi chứ vì bây giờ cái t.uổi này không còn mộng mơ nữa nên những câu chuyện mà chúng tôi hướng đến đều liên quan đến vấn đề tài chính rồi gia đình này nọ.Qua mấy lần gặp thì cô ấy cũng khá thông minh và khéo léo trong giao tiếp.
Có lẽ mọi thứ chắc cũng đâu vào đấy nếu như hôm đó vì bạn bè biết tôi có người yêu nên đòi gặp mặt cho bằng được. Tôi thì vui vẻ đồng ý nào ngờ khi đang ăn uống tranh thủ cô ấy đi thì bạn bè tôi nhốn nháo.
– Bạn gái mày đây á. Bọn tao tưởng thế nào chứ, hóa ra chỉ là một bà chị già sao? Mày cũng đâu có đến nỗi mà phải vác quả tạ nặng thế chứ.
Nhìn lũ bạn cười mà lúc đó tôi tức đến mức sôi m.áu, hôm đó tôi hậm hực quá còn có ý nghĩ là sẽ chia tay luôn cô người yêu già của mình. Nhưng ở quê thì bố mẹ ngày nào gọi giục lấy vợ, nên tôi quyết định đưa cô người yêu mình về ra mắt gia đình. Lúc đó tôi chỉ nghĩ nếu mà bố mẹ tôi cũng chê thì tôi bỏ ngay lập tức thà ế cũng được.