Ngày em chồng lỡ lầm, muốn bỏ đi đứa trẻ chưa kịp chào đời, tôi đã không đành lòng. Nhìn đứa bé đỏ hỏn, yếu ớt mà tôi thấy thương cảm vô cùng. Vậy là tôi quyết định nhận nuôi đứa bé, như thể chính tôi đã sinh ra nó. Tôi trở thành “mẹ” của con, âm thầm nuôi nấng, dạy dỗ con khôn lớn mà không hề đòi hỏi gì từ ai.
Bao nhiêu năm trời, tôi là người duy nhất chăm sóc, lo lắng từng bữa ăn, giấc ngủ cho con. Không có một đồng phụ cấp hay trợ giúp nào từ gia đình chồng, nhưng tôi chưa từng nản lòng. Tôi chỉ muốn con có một tuổi thơ hạnh phúc, được yêu thương như bao đứa trẻ khác. Ngày con gọi tôi một tiếng “mẹ,” lòng tôi trào dâng hạnh phúc.
Thời gian trôi qua, con lớn lên, học hành giỏi giang và đầy nghị lực. Đến năm 18 tuổi, con xuất sắc nhận được học bổng toàn phần đi du học Úc. Niềm vui và tự hào xen lẫn nỗi buồn chia xa, khiến lòng tôi vừa mừng vừa lo lắng. Ngày tiễn con ra sân bay, tôi dặn dò từng điều nhỏ nhặt, nước mắt không ngừng rơi. Con chỉ mỉm cười ôm tôi thật chặt: “Mẹ, con đi đây. Con sẽ cố gắng thật tốt để mẹ tự hào!”
Sau khi tiễn con lên đường, tôi trở về nhà, lòng ngổn ngang bao cảm xúc. Dọn dẹp lại căn phòng con đã ở từ bé, tôi muốn lưu giữ lại mọi kỷ niệm của con. Khi lật chiếc gối đầu của con lên, tôi bất ngờ phát hiện một bức thư. Tay run run mở thư, tôi đọc từng dòng chữ nguệch ngoạc nhưng đầy cảm xúc:
*”Mẹ yêu quý của con,*
*Con biết mẹ không phải người sinh ra con, nhưng mẹ đã cho con tình thương và cuộc sống mà không ai khác có thể cho con được. Từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn là người bên cạnh, là chỗ dựa và là niềm hy vọng của con. Không một ngày nào con quên rằng con mang ơn mẹ biết bao nhiêu. Mẹ đã hy sinh mọi thứ vì con mà không đòi hỏi gì. Mẹ là người con biết ơn nhất trong cuộc đời này.*
*Con hứa sẽ trở thành người mà mẹ tự hào. Cảm ơn mẹ vì đã nuôi con khôn lớn, cho con một mái ấm, một gia đình, và một tình yêu vô bờ bến. Con yêu mẹ nhiều lắm.*
*Con của mẹ.”*
Tôi ngồi lặng trong phòng, nước mắt rơi không ngừng, vừa xúc động vừa hạnh phúc. Những năm tháng khó khăn, vất vả mà tôi đã trải qua vì con giờ đây như được bù đắp tất cả. Tôi nhận ra rằng, tình yêu chân thành và lòng hy sinh của người mẹ chẳng bao giờ uổng phí. Dù không mang dòng máu ruột thịt, nhưng tôi đã được gọi một tiếng “mẹ” thiêng liêng nhất.
Và tôi biết rằng, dù con có đi xa đến đâu, tình thương của con vẫn luôn hướng về tôi – người mẹ đã nuôi nấng con bằng cả trái tim.