Vợ chồng tôi có duy nhất một cậu con trai. Từ khi còn bé, con luôn là niềm tự hào của bố mẹ và dòng họ, bởi thành tích học tập xuất sắc, năm nào cũng có giấy khen. Lớn lên, con đỗ vào một trường đại học thuộc top đầu trong nước, tốt nghiệp xong liền ở lại thành phố làm việc.
Một thời gian sau, con dẫn bạn gái về ra mắt. Cô gái ấy người thành phố, rất xinh đẹp, gia đình có điều kiện hơn chúng tôi vì bố mẹ đều là giáo viên. Hai con muốn tổ chức đám cưới ở khách sạn, không làm ở quê. Con trai nói sẽ bố trí xe đưa đón vợ chồng tôi và họ hàng lên thành phố dự cưới.
Đám cưới con trai mà vợ chồng tôi chẳng lo được gì. Mọi thủ tục đều là con trai và nhà thông gia làm, hôm cưới thì vợ chồng tôi cùng họ hàng ngồi đủ một chuyến xe 30 chỗ lên thành phố. Làm bố mẹ, đến ngày trọng đại của con cũng không góp được gì nên chúng tôi quyết định dốc hết tiền túi và vay thêm họ hàng để mua 2 cây vàng tặng các con làm quà cưới.
Sau đám cưới của con, vợ chồng tôi không gửi tiền cho con nữa mà bắt đầu tiết kiệm để trả nợ họ hàng.
2 tháng sau thì con trai gọi điện thông báo mua nhà, hỏi chúng tôi có tiền không thì cho con mượn. Nhưng chúng tôi lúc này lấy đâu ra tiền nữa. Vợ tôi nói nếu cần thiết thì sẽ bán nốt mảnh ruộng còn lại. Con trai nghe vậy thì từ chối, bảo sẽ xoay xở cách khác.
Rồi con mua một căn hộ chung cư rộng hơn trăm mét. Vợ chồng tôi lên ăn tân gia mà choáng váng, kinh ngạc. Căn hộ rất đẹp, đầy đủ nội thất hiện đại khiến 2 vợ chồng già nhà quê chúng tôi lóa mắt, chỉ biết trầm trồ khen ngợi và mừng cho các con. Khi tôi hỏi con lấy tiền đâu mua nhà thì con bảo:
– Bố không phải lo, con còn nợ một ít nhưng sẽ sớm trả xong thôi.
Từ khi lập gia đình, con trai tôi cả năm chỉ về quê mỗi dịp Tết. Trước kia, khi còn ở trọ, con 3-4 tháng lại về thăm bố mẹ một lần. Giờ thì chỉ về đúng mùng 3 Tết, hôm sau lại đi luôn. Vợ chồng tôi ở quê vẫn chỉ có 2 ông bà già lủi thủi với nhau.