Mỗi ngày trôi qua với hai bố con diễn viên Quốc Tuấn và Bôm đều “rất quay cuồng” trong nhịp sống hối hả. Song nhìn con được sống hết mình với đam mê âm nhạc, anh Tuấn cười mãn nguyện và hạnh phúc.
Một ngày của diễn viên Quốc Tuấn và con trai thường bắt đầu từ 6h sáng, bằng một bản nhạc Jazz du dương phát ra từ dàn loa mà anh cất công sưu tầm. Chỉ trong một tích tắc, căn phòng ngủ rộng khoảng 20m2 tràn ngập những giai điệu, đi qua tất cả cung bậc cảm xúc thăng hoa của tiếng đàn piano.
Ngồi trên sofa, anh Tuấn chỉ cho Bôm về album Autumn in Seattle (Tạm dịch: Mùa thu ở Seattle) của nghệ sĩ piano hàng đầu Nhật Bản – Tsuyoshi Yamamoto. Đĩa nhạc này tập hợp tất cả bản nhạc Jazz kinh điển đem lại thành công, tên tuổi cho Tsuyoshi Yamamoto. Jazz cũng là dòng nhạc mà Bôm hiện đang theo học tại Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam.
7h30 sáng, anh Tuấn cùng con trai đi bộ 7 phút từ nhà đến ga tàu điện ở Văn Quán, chuẩn bị cho hai tiết học vào sáng đầu tuần.
Bôm, tên thật Nguyễn Anh Tuấn, không may mắc căn bệnh hiếm gặp Apert (xương cứng sớm cục bộ, hẹp đường thở).
Trong hành trình dài đằng đẵng đó, không chỉ chăm sóc sức khỏe, anh Tuấn còn vun đắp đam mê âm nhạc cho Bôm khi nhận ra con có hứng thú đặc biệt với piano. Năm 2015, trở về sau ca phẫu thuật bàn tay ở Úc, Bôm được bố cho học đàn một cách nghiêm túc.
Năm 2017, Bôm được nhận vào học hệ trung cấp 7 năm, chuyên ngành Piano Jazz, Khoa nhạc Jazz tại Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam. Đây được xem là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời Bôm mà cả cậu và gia đình đều mong đợi.
Cách đây hơn một năm, diễn viên Quốc Tuấn nghỉ hưu theo chế độ, tiếp tục đồng hành cùng con trai. Anh nói mỗi ngày trôi qua đều “rất quay cuồng” trong nhịp sống hối hả, mọi lịch trình của bản thân đều phụ thuộc thời gian biểu của con, song nhìn Bôm trưởng thành mỗi ngày, anh cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc.
Ở tuổi 20 Bôm gây bất ngờ bởi sự trưởng thành, cao lớn và tự lập hơn trước. Dù có nhiều thay đổi, nhưng sự chăm chỉ và niềm đam mê bất tận với âm nhạc trong cậu vẫn vẹn nguyên.
Ngoài học chuyên ngành 2 buổi/tuần Bôm còn học thêm các môn lý thuyết và tiếng Anh. Một năm nữa, cậu sẽ hoàn thành hệ Trung cấp, tiếp tục theo đuổi 4 năm Đại học.
Mỗi ngày, Bôm dành ít nhất 6 tiếng tập luyện, tiếng đàn theo đó cũng trưởng thành hơn. Có những ngày, 11h đêm, tiếng đàn của Bôm vẫn vang lên khắp hành lang chung cư. Anh Tuấn gọi đó là sự hưng phấn, thăng hoa của người hoạt động nghệ thuật.
Tiến sĩ Nguyễn Tiến Mạnh, Chủ nhiệm Khoa nhạc Jazz, Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam nhớ lại thời điểm trước khi nhận Bôm, anh từng mở cho bố con diễn viên Quốc Tuấn xem buổi biểu diễn của hai nghệ sĩ nổi tiếng thế giới. Họ cũng có những khuyết điểm trên cơ thể, nhưng tự tin tỏa sáng trên sân khấu. Bôm cũng như thế!
“Chúng tôi không có sự phân biệt nào, mà luôn xem Bôm như một sinh viên bình thường”, anh Mạnh nói. Bôm cũng phải trải qua kỳ sát hạch đầu vào, đủ điểm được nhận vào Khoa. Giáo trình học của cậu cũng theo chương trình đào tạo chuẩn của nhà trường, chứ không có sự khác biệt.
Tháng trước, Bôm cùng các sinh viên trong Khoa được tập luyện và giảng dạy bởi hai giáo sư quốc tế đầu ngành về Piano Jazz là Giáo sư Håkan Rydin (Học viện Hàn lâm Âm nhạc Malmö Thụy Điển) và Tiến sĩ Steve Barry (Nhạc viện Sydney, Úc). Không còn là cậu bé nhút nhát ngày nào, Bôm được khen ngợi về tài năng và sự tự tin.
Thầy Mạnh cũng tiết lộ định hướng phong cách cho Bôm là một nghệ sĩ trữ tình lãng mạn, quay về dòng nhạc của những thập niên 50 – 60 đòi hỏi chiều sâu trong tâm hồn.
“Sau câu chuyện truyền cảm hứng của Bôm, Khoa chúng tôi cũng tiếp nhận 4 – 5 học sinh mắc chứng tự kỷ hoặc có chút khiếm khuyết trên cơ thể. Âm nhạc tựa như một liều thuốc để vừa kích thích tài năng, vừa giúp chữa lành các tổn thương.
Cũng như Bôm, dù hạn chế về những ngón tay và khả năng tiếp thu, nhưng bù lại là sự chăm chỉ và niềm đam mê. Cuộc sống của cậu xoay quanh những câu chuyện về âm nhạc”, thầy Mạnh tâm sự. (Ảnh: NVCC).
Bôm đang luyện tập căng thẳng cho kỳ thi cuối kỳ vào tháng 12 sắp tới. Bản nhạc dài 10 trang không làm khó được chàng sinh viên. Đôi bàn tay uyển chuyển và nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn, dù đôi lúc hơi căng cứng, ngay lập tức được Tiến sĩ Nguyễn Tiến Mạnh hướng dẫn và chỉnh sửa.
Diễn viên Quốc Tuấn biết ơn và cũng hy vọng thầy giáo luôn nghiêm khắc với con mình, thậm chí chấm điểm thấp so với thực tế để Bôm biết cách phấn đấu.
“Những lần điểm thi không được như kỳ vọng, Bôm đều im lặng. Tôi cũng buồn, nhưng thầm cảm ơn môi trường học tập khốc liệt tại Học viện phần nào đã rèn giũa Bôm trưởng thành như hôm nay”, anh Tuấn nói.
12h, hai bố con dắt tay nhau đi tàu điện về nhà, cùng đồng hành như vậy suốt 20 năm qua.
Với Bôm, anh Tuấn không chỉ là bố, mà còn là anh trai, là bạn, là “đồng chí”, là “đại ca”. Bôm thoải mái gọi bố là anh, một điều “Anh Tuấn”, hai điều “Anh Tuấn”, “Bôm yêu anh Tuấn to bằng cái nhà này”.
Về đến nhà, anh Tuấn lao ngay vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho con trai.
Do dịch bệnh Covid-19 nên lịch phẫu thuật của Bôm bị lùi lại 2 năm. Cậu đã nhổ hết hàm răng trên chờ trồng lại răng giả nên việc sinh hoạt gặp nhiều khó khăn.
Bôm có chế độ ăn uống riêng với thực đơn đa dạng được bố chuẩn bị mỗi ngày. Món ăn chính luôn là cháo xay nhuyễn, các nguyên liệu từ thịt, rau củ, đến hoa quả tráng miệng đều được cắt nhỏ hoặc nghiền nát.
Nghệ sĩ Quốc Tuấn thừa nhận sự cầu kỳ trong bữa ăn chính là một trong những trở ngại khiến Bôm khó hòa nhập với cộng đồng.
“Tôi rất muốn một ngày nào đó con tự bước đi ngoài xã hội, được ăn uống thoải mái, la cà quán xá cùng bạn bè. Nhưng đến hiện tại, mỗi khi đi đâu xa, tôi vẫn thường mang theo thức ăn riêng cho con”, anh Tuấn chia sẻ.
Buổi chiều, Bôm say sưa tập đàn.
Dù con nhận được nhiều lời mời biểu diễn, Quốc Tuấn hạn chế để con xuất hiện ở các sân khấu lớn bởi không muốn cậu tự mãn. Anh quan niệm, sau này Bôm còn cả cuộc đời làm nghệ thuật, bây giờ là lúc tích lũy kinh nghiệm từ thầy cô và bạn bè.
Bôm từng phẫu thuật tách các ngón tay, hiện có thể sinh hoạt thoải mái. Tuy nhiên, các khớp co cứng khiến cậu mất nhiều lực hơn khi chơi đàn. Cậu sẽ trải qua một cuộc phẫu thuật nữa để khớp ngón tay linh hoạt hơn.
Anh Tuấn luôn dặn con phấn đấu và nỗ lực học tập, vượt qua được môi trường khắc nghiệt của Học viện và sự cạnh tranh khốc liệt của ngành nghệ thuật.
“Các bạn khác rất giỏi, sự chênh lệch điểm số giữa các con không nhiều. Con không được lấy sự thiệt thòi của mình để làm lý do lười nhác trong bất cứ trường hợp nào. Một khi lên sân khấu, con không thể biện minh rằng tôi đàn không tốt vì bị ốm, mệt. Khi khán giả đã bỏ tiền mua vé, con phải cống hiến màn trình diễn hoàn hảo”, anh luôn nói với con trai.
Ngoài thời gian chơi đàn, Bôm còn học thêm tiếng Anh. Những lúc rảnh rỗi, cậu thư giãn bằng cách xem những phim truyền hình nổi tiếng của bố, từ khóa tìm kiếm luôn là “diễn viên Nguyễn Quốc Tuấn”. Mỗi khi nhìn thấy bố của ngày xưa, cậu lại tủm tỉm cười: “Ngày xưa anh Tuấn đẹp trai hơn bây giờ”.
Hai bố con dành thời gian cùng tập thể dục. Nếu anh Tuấn “biểu diễn” trồng cây chuối, thì Bôm tập cơ bụng, hít đất,… Chàng thanh niên 20 tuổi còn biết giúp bố nhiều việc như gấp quần áo, quét nhà, đặc biệt “nghiện” đổ rác.
Phút giây thư giãn khi bố con diễn viên Quốc Tuấn cùng xem chương trình ti vi yêu thích. Vào dịp cuối tuần hoặc lễ, Tết, anh Tuấn thường dẫn Bôm đi dã ngoại, du lịch cùng bạn bè, đơn giản hơn là lang thang cà phê phố cổ.
Ước mơ của Bôm là trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng, biểu diễn piano trong một khán phòng với hàng triệu khán giả.
Còn với Quốc Tuấn, ước mơ của anh giản dị hơn nhiều, là mãi được đồng hành cùng con trên những hành trình sắp tới.
“Có ba điều khiến tôi hạnh phúc.
Thứ nhất, sau mỗi ca phẫu thuật, chức năng các bộ phận cơ thể của con hoàn thiện hơn.
Thứ hai, con luôn xác định được âm nhạc chính là đam mê và sẽ là nghề nghiệp sau này. Tôi tin, đối với con, hoạt động nghệ thuật sẽ là con đường hạnh phúc và đáng trân trọng nhất.
Thứ ba, sức khỏe và sự phát triển ngày càng tốt của con”.
Thời gian tới, Bôm chờ ngày phẫu thuật thẩm mỹ, trồng răng và định hình khớp tay. Khó khăn vẫn còn phía trước nhưng khi nghe con hài hước nói: ”
“Bôm mà chơi đàn hay lại còn đẹp trai nữa thì… thôi rồi”, diễn viên Quốc Tuấn thấy yên lòng, quay sang nhìn con trìu mến.