Mặc cho con la hét, đang cơn thịnh nộ, Hà đánh con không ghê tay. Đúng lúc đó, bà giúp việc đi về, thấy vậy bà vội ôm chầm lấy bé Thỏ và xin Hà dừng tay.
Hôm đó, con gái nói có cuộc họp phụ huynh, Hà kêu bận không đi được, nhưng cô giáo chủ nhiệm của bé Thỏ (con gái Hà) đã gọi điện khuyên:
– Cuộc họp ngày mai rất quan trọng, nếu anh nhà đi công tác rồi thì chị phải đến, tôi có 1 số việc cần phải thông báo với gia đình.
Bất đắc dĩ, Hà phải tạm hoãn buổi họp để ghé qua trường. Ai ngờ, cô giáo chủ nhiệm bé Thỏ nói:
– Dạo này con gái chị học hành rất chểnh mảng, thường xuyên bị điểm 0 nhưng nói thế nào con bé cũng không nghe, thành tích sa sút, thậm chí là kém nhất lớp. Không biết ở nhà có chuyện gì không chị?
Hà nghe tin thì sốc ngất, bao lâu nay cô vẫn nghĩ con gái học hành chăm chỉ, giỏi giang không ngờ lại xảy ra sự việc như thế này. Trong khi những người phụ huynh bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, Hà xấu hổ và giận dữ:
– Để tôi về hỏi lại con bé, con bé này hư đốn quá rồi.
Hà lao như bay về nhà, thấy con gái đang ngồi ru rú trong phòng, Hà lao vào đánh con 1 trận:
– Mày làm tao xấu hổ với bàn dân thiên hạ quá, tao cho mày biết bao nhiêu tiền bạc ăn học để giờ mày như thế này hả? Cả ngày lầm lì không nói câu nào đã đành, đi học cũng dốt nhất lớp.
Vừa nói Hà vừa lấy roi quất tới tấp vào người con gái, bé Thỏ khóc ré lên:
– Mẹ ơi..con xin mẹ, đau quá mẹ ơi, á..
Mặc cho con la hét, đang cơn thịnh nộ, Hà đánh con không ghê tay. Đúng lúc đó, bà giúp việc đi về, thấy vậy bà vội ôm chầm lấy bé Thỏ và xin Hà dừng tay.
Tối hôm đó, Hà nhốt con trong phòng:
Ảnh minh họa: Internet
– Mày ở trong đó tự suy ngẫm đi, bao giờ hứa sẽ cố gắng học hành tốt hơn thì mới được ra.
Người giúp việc ngồi bên trong ôm bé Thỏ cả đêm. Thế nhưng, 12 giờ vẫn nghe tiếng xì xào trong phòng, Hà len lén ngó vào thì nghe người giúp việc an ủi con gái:
– Sao cháu không hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ? Mà cháu vốn thông minh lắm cơ mà
Bé Thỏ khóc lóc nói:
– Vì cháu…cháu muốn bố mẹ để ý, quan tâm cháu nhiều hơn. Cháu…không muốn bố mẹ đi làm nhiều như thế rồi bỏ rơi cháu, bố mẹ không lo cho cháu, họ nghĩ chỉ có tiền là cháu sẽ vui. Nhưng cháu cần được bố mẹ ôm ấp, chiều chuộng, cháu muốn được như những đứa trẻ khác. Vì thế, chỉ có học hành sa sút cháu mới được bố mẹ để ý tới.
Hà nghe những lời đó thì như muốn gục ngã, cô bưng mặt khóc khi hiểu ra lý do đứa con gái bé bỏng trở nên lầm lì, kém cỏi như thế. Thì ra chính là lỗi của những người làm cha làm mẹ đã quá vô tâm.